top of page

SÁCH GƯƠNG PHÚC - QUYỂN 01

XII Lợi Ích Của Đau Khổ.

 

Đau khổ giúp tự giải thoát

Đôi khi gặp đau khổ trái ý rất có lợi cho ta, vì nó giúp ta hồi tâm, nhìn nhận đời sống này như tù đày, và đừng đặt hy vọng nơi bất cứ vật nào ở đời.

Dầu đôi lúc bị người phản đối hay những khi bị hiểu lầm hoặc có ý ngay mà vẫn bị người công kích, ngộ nhận : cái đó rất có lợi. Vì nó giúp ta tự khiêm và tránh được phù phiếm.

Đau khổ đưa tới Chúa

Khi bên ngoài ta bị người đời khinh rẻ và ngộ nhận, chính lúc ấy là lúc ta dễ đi tìm Chúa để chứng kiến cho lòng ta.

Một lý do đó đủ bắt buộc ta tin vững vào Chúa và đừng đi tìm an ủi nơi người đời.

Khi một người có thiện chí mà phải khổ tâm, bị thử thách, bị người xét đoán oan uổng, lúc đó họ cảm thấy mình cần Chúa hơn khi nào hết và ngoài Chúa họ thấy rõ mình không thể làm được gì hay và tốt.

Đau khổ làm cho ta ngán sống

Lúc đau khổ, ta buồn, ta cầu nguyện để thoát những đau khổ đang chịu.

Lúc đau khổ, ta ngán sống lâu, ta mong chết để thoát mọi vương vấn mà kết hợp với Chúa Giêsu Kitô.

Lúc đau khổ ta mới thấy rõ đời này không có bảo đảm hoàn toàn, không có bình an vững chắc.

SUY NIỆM

Phải chân nhận những trái ý là để thử, để gột rửa và siêu nhiên hóa lòng kính mến.

Chúa để ta gặp khắp nơi những đau khổ, những trái ý, những phản kháng... nhiều khi bởi chính tay những người chung sống với ta, những người thân yêu ta, để ta yêu họ cho cao thượng và vì Chúa.

Hạnh phúc tâm hồn được đau khổ thử thách, cám dỗ luyện lọc như lửa thử và luyện vàng. Chính bởi đó, lời Đấng Khôn ngoan : “Chính nhờ đó mà họ xứng đáng được Chúa và dễ am hợp với Chúa”.

Câu tụng niệm của tôi trong lúc gặp đau khổ sẽ là : “Vâng ý Cha dưới đất cũng như ở trên trời vậy”.

Lạy Chúa ! Xin giúp con trong những đau khổ và phản kháng mà Chúa cho phép xảy đến. Xin đừng để chúng giập tắt lửa Bác ái trong con. Đừng tiếc lòng con, nhưng giữ lấy lòng Chúa. Xin cho cám dỗ, thay vì làm con xa Chúa, thắt chặt con lại với Chúa hơn.

 

 

XIII Chống Cám Dỗ.

 

Cám dỗ : Không ai thoát khỏi

Bao lâu còn sống ở đời, ta còn phải chịu đau khổ và cám dỗ.

Vì thế Thánh Job nói : “Đời sống con người trên mặt đất chỉ là một cám dỗ liên lỉ”.

Do đó, mỗi người chúng ta phải đề phòng cám dỗ, phải tỉnh táo cầu nguyện để quỷ - hằng tỉnh thức và luôn luôn “chạy rảo khắp nơi tìm mồi sát hại” sẽ không làm gì được ta.

Làm gì có ai hoàn toàn và thánh thiện đến nỗi không phải cám dỗ bao giờ ! Đã thế ta cũng không tài nào thoát được.

Nhưng cám dỗ, dầu nặng nề gay gắt mấy, thường lại rất lợi vì nó giúp ta tự khiêm, luyện lọc và cho ta những bài học quí giá.

Các thánh đã phải qua thử thách, cám dỗ lớn lao nhưng nhờ đó các Ngài đã được lợi rất nhiều.

Còn những ai không chịu nổi cơn thử thách đã phải loại bỏ và bị tiêu diệt.

Không một dòng tu nào thánh thiện mấy, không một nơi nào khuất tịch mấy mà thử thách và cám dỗ không tới được !

Không ai còn sống mà thoát hẳn được cám dỗ, vì bẩm sinh con người đã có dục vọng, mà dục vọng chính là mầm mống của cám dỗ.

Cám dỗ hoặc đau khổ này chưa qua hẳn cám dỗ hoặc đau khổ khác đã dồn dập tới. Lúc nào ta cũng có một cái gì phải chịu đựng vì ta đã mất những sảng khoái của tình trạng diễm phúc sơ khai.

Cám dỗ có thể thẳng lướt được

Nhiều người tìm thoát cám dỗ, nhưng lại gặp ngay cám dỗ nặng hơn.

Không phải cứ trốn mà thắng nổi cám dỗ đâu. Nhưng phải nhẫn nại và khiêm tốn thực mới khuất phục được thù địch của ta.

Nếu chỉ tránh những dịp bên ngoài mà không nhổ cho tuyệt căn : Bạn sẽ không tấn tới được mấy. Cám dỗ sẽ tiến đến dồn dập và bạn sẽ thấy khổ tâm hơn.

Cứ từ từ chống trả cho nhẫn nhục và bền gan, với ơn Chúa giúp, bạn sẽ thắng được cám dỗ dễ hơn là xua nó một cách tức tối hằn học.

Bị cám dỗ, con hãy năng đi bàn hỏi. Cũng đừng bẳn gắt với những người bị cám dỗ : hãy yên ủi họ như con muốn được người yên ủi.

Nguyên do mọi cám dỗ xấu là tại tâm hồn nông nổi và ít tín nhiệm vào Chúa.

Như một con thuyền không lái bị sóng dập vùi, con người nhát gan và không giữ điều quyết định luôn luôn bị cám dỗ lay chuyển.

“Lửa thử sắt” (Giảng viên 31,31). Cám dỗ thử người công chính.

Thường ta không biết ta có thể làm được những gì, nhưng cám dỗ cho ta biết rõ chân giá trị của ta.

Phải luôn đề phòng nhất là khi cám dỗ mới đến. Đừng mở cửa để nó đột nhập linh hồn. Hãy chặn đánh ngay khi nó vừa ló mặt như thế rất dễ thắng nó.

Một thi sĩ xưa viết :

“Chữa bệnh, chữa ngay từ mới phát,
Để lâu thêm nặng tốn tiền thang”(Ovide)

Cám dỗ khởi điểm bằng một tư tưởng đơn sơ, rồi một ấn tượng rõ rệt, lòng vui thích và xúc động, cuối cùng là ưng thuận : đó là tất cả một chiến lược quân thù đắc dụng, để đột nhập lòng ta, nếu ta không kháng cự ngay từ đầu.

Ai càng lười kháng cự, càng chóng yếu nhược và quân thù càng thêm mạnh.

Cám dỗ rất có lợi

Có người phải cám dỗ khổ sở, ngay khi mới trở lại. Có người sau mới phải. Cũng có người phải chịu hầu suốt đời. Có người chỉ phải cám dỗ nhẹ.

Chúa ấn định thế, tùy theo sự khôn ngoan và công bình, vì Chúa đã biết rõ, tình trạng của mỗi người, Chúa đo huân nghiệp của mỗi người và an bài tất cả, cốt mưu phần rỗi cho những người Chúa chọn.

Vì thế, ta không nên ngã lòng, khi phải cám dỗ, một hãy khẩn nài Chúa đến giúp ta, trong cơn thử thách. Vì theo lời thánh Phaolô : “Chúa sẽ giúp ơn đủ trong cám dỗ để ta chịu đựng được” (I Cor.5,13).

“Vậy ta hãy tự phú thác trong tay Chúa” (I Pet. 5, 6) trong mọi cám dỗ và đau khổ vì : “Chúa sẽ cứu và nâng người thực lòng khiêm nhượng lên” (Ps. 33, 19).

Chính nhờ cám dỗ và đau khổ, mà ta có thể biết được mình đã tấn tới được đến đâu. Chính nhờ đau khổ thử thách mà ta được công lớn và nhân đức chói lòa hơn.

Có ra gì người chỉ sùng mộ và đạo đức, khi không gặp chướng ngại ! Nhưng nếu biết nhẫn nhục và chịu đựng đau khổ, họ sẽ có cơ tiến cao được lắm.

Có người can trường chịu đựng được những cám dỗ lớn, mà ngã thua trong những cám dỗ nhẹ thường ngày.

Chúa để vậy cho họ biết nhờ đấy mà tự hạ. Vì một khi thấy mình yếu đuối trong những cám dỗ nhỏ, họ sẽ không dám tự hào trong những cám dỗ lớn.

SUY NIỆM

Cám dỗ giúp ta luyện mình cho khỏi những dan díu thầm vụng của kiêu ngạo, của tự ái, vì nó làm cho ta cảm thấy sức nặng của đau khổ, làm cho ta ngán những thỏa mãn đời này và giúp ta tin tưởng vào Chúa.

Nó còn giúp ta tự hạ vì cảm thấy mình hèn yếu, vì trông thấy cái cội gốc hư tệ trong ta. Nó giúp ta thấy rõ ta bất lực, trước bất cứ một việc lành nào. Vì thiếu ơn Chúa, ta không thể giữ mình khỏi phạm tội được.

Lạy Chúa, khi bị cám dỗ, con cảm thấy rõ, con chỉ có thể phạm tội mất lòng Chúa, vì lòng con luôn chiều về điều ác. Nhưng con lại biết : Chúa có thể giữ con khỏi những xô lấn tàn bạo của tình dục và chính Chúa cũng muốn giúp con nữa. Vậy không tin ở mình, con hoàn toàn tín thác nơi Chúa : Lạy Chúa, con đang đứng trên bờ vực thẳm, con giơ tay lên cùng Chúa và trông cậy Chúa sẽ không để con sa xuống.

 

XIV Xét Đoán.

 

Xét đoán là lạm quyền

Hãy lo xét mình mà đừng xét việc người.

Xét người : là làm việc vô ích. Ta dễ lầm và dễ sai.

Thay vì xét người ta hãy đoán, hãy xét mình : như thế bao giờ cũng có lợi hơn.

Thường ta xét đoán sự vật theo cảm quan của ta, đối với sự vật ấy và lòng tự ái thường làm ta đoán xét thiên lệch.

Nếu hướng tầm mắt ta về một mình Chúa, khi gặp trái ý ta sẽ không bực mình.

Thường ta bị lôi kéo, không bên trong thì bên ngoài.

Nhiều người hễ làm gì là ngấm ngầm làm vì chính mình mà vẫn không biết.

Khi sự việc hợp sở thích, sở trường, xem ra họ được an vui, nhưng nếu gặp phản đối, y kỳ họ bối rối và sầu muộn.

Xét đoán rất có hại

Bất đồng ý kiến, bất hợp tình cảm, thường hay gây bất thuận, giữa bạn bè, giữa công dân một nước, có khi giữa cả một Dòng tu và những người đạo đức.

Một thói quen lưu cựu, khó bỏ lắm, là chẳng mấy ai vui lòng chịu theo lối mình không muốn.

Nếu chỉ dựa vào ý kiến, và tài năng riêng, hơn là theo gương Chúa Kitô, mà vâng lời, tùng phục, bạn sẽ ít được ơn soi sáng trong đường thiêng liêng, có chăng cũng rất muộn. Vì Chúa muốn ta phải hoàn toàn vâng phục Chúa, không lý luận để đạt đức ái nồng hậu hơn.

SUY NIỆM

Tự nhiên ta thích điều tra và công kích những khuyết điểm của người khác.

Tự ái thường làm ta công nhận trong ta, cái ta phê bình nơi người khác và ta thường sáng suốt khi xét khuyết điểm của người, mà mù tối đối với khuyết điểm của mình.

Lời Chúa Giêsu : "Chúng con đừng xét đoán để khỏi phải đoán xét”.

Tôi sẽ đoán xét mình cho nghiêm nhặt, thay vì đi xét đoán người để khỏi bị Chúa xét đoán, trong ngày công phán.

Lạy Chúa, xin ban cho con biết quên, hay không biết đến những cái con không có trách nhiệm phải biết, phải xét đoán, để con chỉ sống vì Chúa và trong Chúa. Lạy Chúa, một mình Chúa có quyền xét đoán; xin Chúa hãy đoán xét con đời này, để tha xét đoán con trong ngày công phán.

 

XV Bác Ái

 

Hoạt động của bác ái

Đừng làm điều ác, để được lợi bất cứ thứ gì. Hay vì tình cảm với bất cứ ai. Nhưng có lúc cũng nên bỏ một việc thiện, hoặc thay thế bằng một việc tốt hơn, để làm ích cho một người cần được ta giúp. Lúc đó không phải là bỏ việc thiện, nhưng là làm việc tốt hơn.

Không có bác ái, công việc bên ngoài là việc chết. Nhưng một công việc dầu nhỏ bé mấy, dầu tầm thường mấy mà làm vì một nguyên do bác ái là lợi hết chỗ nói. Vì Chúa không xét việc ta làm bằng xét lý do xui ta làm.

Bác ái nhiều, là làm nhiều rồi đấy.

Điều phải làm cứ làm cho hẳn hoi, cũng là làm việc nhiều rồi đấy.

Làm mà cốt mưu công ích hơn là toại ý riêng, đó là làm nhiều rồi đấy.

Bác ái thật

Điều người ta cho ta là công việc Bác ái, thường lại chỉ là con đẻ của tham vọng. Vì khuynh hướng tự nhiên, ý riêng, tính vụ lợi, tính quen làm điều vừa ý, luôn theo ta như bóng với hình.

Người có bác ái hoàn toàn, không tìm ích riêng, trong bất cứ công việc gì. Nguyện vọng duy nhất của họ là làm vinh danh Chúa trong mọi sự.

Người đó không ghen ghét ai, vì họ không tìm vui thỏa cho riêng mình.

Họ không tìm hạnh phúc cho bản thân, mà tìm hạnh phúc cao quý trổi vượt nơi Chúa.

Không coi điều gì là hay là tốt ở tạo vật, họ qui hướng tất cả về Chúa, như nguồn sâu thẳm, phát sinh muôn điều thiện, là cứu cánh làm cho các Thánh được an vui hạnh phúc.

Ôi ! Ai có một tia Bác ái thật, người đó sẽ cảm thấy tất cả thế vật chỉ là phù vân giả trá.

SUY NIỆM

Ta hãy cố lĩnh hội được câu : “Chúa không xét ta đã làm nhiều hay làm ít, chỉ xét ta Bác ái nhiều hay ít”. Và : “Bác ái nhiều tức là làm nhiều”.

Việc ta làm chỉ đẹp ý Chúa, khi nào nó được đóng ấn tín của Bác ái.

Thánh Phaolô bảo : “Anh em hãy làm việc với cảm tưởng và nhịp điệu của Đức Ái Thiên Chúa”.

Lòng Bác ái linh động và hiện hoạt ấy, chính là của nuôi dưỡng Đức tin, vì Đức Tin mà không có Đức Ái, là Đức Tin chết.

Lạy Chúa, là trung tâm mọi Tình yêu ! Con ân hận vì đã qua bao năm tháng không mến Chúa. Con xấu hổ, vì đã ít nghĩ đến Chúa, trong khi Chúa nghĩ đến con luôn; đã thờ ơ lãnh đạm với Chúa, trong khi Chúa nóng lòng yêu con ! Lạy Chúa, xin cho con yêu mến Chúa tha thiết, để bù lại những năm tháng con đã không mến Chúa, và đền đáp trong muôn một lòng Chúa yêu thương con.

 

XVI Một Nhịn Chín Lành.

 

Nhịn là tinh khôn

Điều gì nơi con, hay nơi người khác mà con không sửa được, con hãy nhẫn nhục chịu đựng, cho đến khi Chúa định liệu cách khác.

Con nên nghĩ, biết đâu như thế lại có lợi hơn cho con, vì nó giúp con luyện tập thêm chữ nhẫn, một đức tính tối cần để lập công lớn.

Nhưng con hãy cầu xin Chúa giúp con khi gặp khó khăn, con chịu cho vui lòng.

Nếu con đã bảo ai nhiều lần mà người ấy không chịu nghe, con đừng cãi lẫy với họ, hãy để mặc Chúa là Đấng có thể biến điều ác nên điều thiện, để thánh ý Ngài nên trọn và để Ngài được hiển danh, trong các tôi trung của Ngài.

Nhịn là công bằng

Con hãy nhẫn nhục chịu đựng những khuyết điểm và sơ suất, bất luận lớn nhỏ của người khác, vì chính con cũng đầy khuyết điểm, mà người khác đang phải chịu đựng đấy !

Chính con, con cũng không thể trở nên như mình muốn, thì sao con lại muốn người khác phải trở nên như con muốn ?

Ta muốn cho người khác nên trọn hảo; còn lỗi ta, ta vẫn không chịu sửa.

Ta muốn nghiêm trị người khác; còn ta, một lời nhắc nhở nhỏ đã làm ta cau mày !

Ta khó chịu khi người khác được đặc ơn rộng, còn ta, ta vẫn không muốn ai chối ta điều gì.

Ta muốn ràng buộc người khác, bằng những kỷ luật nghiêm khắc, còn ta hơi bó buộc thêm một chút, đã không chịu nổi !

Những cái đó đủ để chứng tỏ, rất ít khi ta xử với người khác như xử với mình.

Giận mất khôn - Nhịn là sáng suốt

Nếu ai cũng hoàn toàn cả, làm gì còn khổ giá để ta vác cho Chúa.

Nhưng giờ đây Chúa an bài thế để ta tập tương trợ lẫn nhau, vì ai cũng có khuyết điểm, cũng như phải nhịn khuyết điểm người khác. Chẳng ai tự túc tự mãn, chẳng ai sáng suốt đủ mà không phải nhờ người khác hướng dẫn. Trái lại, ta phải chịu đựng lẫn nhau, yên ủi lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, dạy vẽ và chỉ bảo lẫn nhau.

Không gì làm tỏ trình độ nhân đức của ta bằng bị phản trắc. Vì những dịp đó không làm cho ta yếu thêm, trái lại còn chứng tỏ cái chân thực của con người.

SUY NIỆM

Nhẫn nhục chịu đựng khuyết điểm trong ta cũng như nơi người khác là một cử chỉ có sức thánh hóa, một phương thế tối hảo giúp ta xứng đáng được thiên đàng.

Nhịn nhục người khác điều ta muốn người khác nhịn ở ta là công bằng.

Tốt hơn hết : ta hãy nhịn khuyết điểm người khác, mà đừng để người khác phải nhịn khuyết điểm ta. Làm như thế, là vác gánh nặng đỡ lẫn nhau.

Lời Thánh Phaolô : “Anh em hãy chịu đựng lẫn nhau theo tinh thần Bác ái và hãy tha thứ lầm lỗi cho nhau”.

Lạy Chúa, Chúa đã rõ những trái ý rất có lợi cho con, vì nó sửa chữa, luyện lọc và kiện toàn đức tính nơi con. Nhưng Chúa biết rõ, chúng con vất vả chừng nào, mới chịu được những thử thách ấy, và dễ phẫn nộ chừng nào, trước những trái ý.

Lạy Chúa ! Xin đừng để con theo xúc cảm riêng, nhưng hãy giúp con biết hy sinh, để đẹp lòng Chúa. Đó là điều con hy vọng ở lòng Chúa thương yêu vô cùng.

 

XVII Đời Sống Tu Trì.

 

Phải có tinh thần hy sinh

Hãy tập thắng mình trong mọi trường hợp, nếu bạn muốn sống bình an và cộng tác với người khác.

Trong tu viện, giữa cộng đoàn, phải sống thuận hòa và trung thành cho đến chết, không phải là chuyện tầm thường.

Hạnh phúc những ai sống trong một tu viện mà sống thánh thiện và chết lành !

Muốn được vững chắc và tiến đức, bạn hãy tưởng bạn là một người lưu lạc và ngụ cư trên mặt đất.

Muốn sống một đời sống tu trì, bạn hãy trở nên khờ dại vì lòng mến Chúa Giêsu Kitô.

Mang áo dòng và thi phát, vị tất đã là tu; phải cải thiện đời sống và hãm dẹp tình dục : cái đó mới làm nên thầy dòng đích thực.

Ai đi tìm vật gì ngoài vinh danh Chúa và phần rỗi linh hồn mình, người ấy sẽ chỉ gặp sầu muộn và khổ đau.

Ai không trở nên bé mọn nhất và tùng phục mọi người, người ấy không thể sống bình an lâu được.

Tập tinh thần hy sinh

Bạn đi tu không phải để chỉ huy, nhưng là để vâng lời.

Bạn cũng không đi tu để sống an nhàn hay đeo đuổi phù phiếm, nhưng là để chịu đau khổ và để làm việc luôn.

Trong tu viện ta được thử như sắt bị nung trong lò.

Không ai sống trong đó đến cùng được, nếu không thành tâm tự hạ vì lòng mến Chúa.

SUY NIỆM

Sống tu trì, là lấy tinh thần hy sinh, xả kỷ làm phương châm, để đạt cứu cánh thánh thiện, toàn hảo.

Mà hy sinh, xả kỷ, chẳng qua chỉ là bản toát lược nghĩa vụ đời sống Công giáo. Vì không phải riêng cho giới tu sĩ, nhưng là chung cho mọi tầng lớp mà Chúa phán : “Các con hãy nên trọn hảo như Cha các con trên trời là Đấng trọn hảo”.

Để chu toàn nhiệm vụ đó, ta phải từ khước mình, để kết chặt với hy sinh cao cả của Chúa “Đấng tùng phục cho đến chết, và chết trên Thánh giá”.

Lạy Chúa ! Chúa muốn và truyền chúng con phải nên trọn hảo ! Nhưng tự sức chúng con, chúng con không làm được gì khác, mà chỉ là xúc phạm đến Chúa và tự trầm luân ! Xin Chúa hãy đến giúp chúng con, xin Chúa hãy hành động trong chúng con. Có Chúa giúp, chúng con sẽ làm được tất cả.

 

XVIII Gương Thánh Hiền.

 

Đời sống phục tùng

Bạn hãy để trước mắt gương linh hoạt của các Thánh Giáo Phụ. Các Ngài là mô phạm một đời sống trọn hảo và thánh thiện. Và bạn sẽ thấy những việc bạn làm chẳng giá trị mấy, hay đúng hơn, không giá trị gì.

Ôi ! Đời sống ta có là gì sánh với đời sống các Ngài ?

Các Thánh nhân và các bạn tâm phúc Chúa Kitô đã phụng sự Chúa, lúc đói cũng như lúc khát, lúc rét cũng như khi phải trần truồng, trong hành động cũng như trong lao lực; các Ngài đã thức khuya dậy sớm, đã ăn chay hãm mình, đã đọc kinh nguyện gẫm sốt sắng và chịu ngàn vạn những tân toan, nhục nhã. (I Cor. 11, 27).

Đời sống hy sinh

Ôi ! Đếm sao được số lần, cân sao được trọng lượng những đau khổ các thánh Tông đồ, các thánh Tử đạo, các thánh Hiển tu, các thánh Trinh nữ, và tất cả những người muốn bước theo lối Chúa Kitô phải chịu !

“Các Ngài đã coi khinh mạng sống trần gian này, để được lại nó trong muôn thuở” (Ga. 12, 25).

Khắc khổ và xả thân chừng nào, đời sống của các Giáo Phụ trên rừng vắng ! Lâu dài và gắt gao chừng nào những cám dỗ các Ngài chịu ! Biết bao lần các Ngài đã bị quỉ ma dằn vặt !

Nhưng cũng can trường và nồng nhiệt biết mấy, lời kinh nguyện các Ngài dâng lên Chúa ! Nghiêm khắc biết mấy, những cử chỉ các Ngài hãm dẹp ngũ quan !

Lòng sốt sắng, nồng nhiệt tiến đức của các Ngài mãnh liệt chừng nào !

Các Ngài chiến đấu kiên cường để khuất phục tà dục thế nào !

Tâm ý các Ngài trong sạch và thẳng thắn biết bao trong việc phụng sự Chúa.

Ngày làm việc, đêm thức cầu nguyện, và cả trong khi làm việc, lòng trí các Ngài cũng không ngớt hướng về Chúa.

Đời sống khó hèn

Các Ngài lợi dụng từng phút.

Thời giờ phụng sự Chúa của các Ngài không tính bằng thời gian.

Vì sảng khoái tuyệt bậc trong lúc nguyện gẫm làm các Ngài quên cả ăn nuôi xác.

Phú quý, chức quyền, danh vọng, bạn bè thân thích, các Ngài đều bỏ lại sau. Trần tục các Ngài cũng không vấn vương.

Các Ngài có dùng gì cần để sống cũng là bất đắc dĩ và đau lòng khi vì nhu cầu phải dinh dưỡng thân xác.

Nghèo túng của đời, các Ngài rất giàu ân sủng và nhân đức.

Tuy bên ngoài thiếu thốn vật chất, nhưng tâm hồn các Ngài đầy tràn ân sủng và ơn an ủi.

Đời sống khiêm nhượng và nhẫn nhục

Các Ngài xa đời nhưng có Chúa ở ngay bên cạnh và coi các Ngài như bạn tâm phúc.

Các Ngài kể mình là không và đáng đời khinh rẻ, nhưng lại được Chúa quý trọng và nâng niu như trẻ thơ.

Luôn luôn một mực khiêm tốn, thành tâm tùng phục, con đường các Ngài đi là con đường nhẫn nhục và bác ái. Như thế các Ngài đã được tiến bộ luôn trong đời sống tinh thần và được vừa lòng Chúa.

Những Bậc thánh nhân ấy, Chúa ban để làm mô phạm cho giới tu trì. Gương các Ngài phải thúc đẩy ta tiến bộ luôn trong đường nhân đức, hơn ngàn vạn người khô khan lôi ta lại.

Lòng sùng mộ

Ôi ! Lúc Dòng sơ khai, tu sĩ sùng mộ chừng nào !

Họ cầu nguyện sốt sắng chừng nào ! Họ thi đua tiến đức chừng nào ! Cần cù giữ luật chừng nào ! Kính cẩn và tùng phục huấn lệnh Bề trên chừng nào !

Những vết tích lưu lại chứng tỏ, các Ngài là những bậc thánh thiện và trọn hảo, đã can đảm chiến đấu và đạp trên trần tục.

Trái lại, ngày nay, một tu sĩ không lỗi luật và nhẫn nhục chịu đựng những đau khổ của địa vị, cũng đã được người ta trầm trồ ca tụng rồi !

Can đảm lên

Ôi ! Tính khô khan ! Thói thờ ơ với chức vụ !

Ôi ! Sao ta chóng mất lòng sùng mộ ban đầu thế.

Sao ta chóng nản chán khô lạnh, đến nỗi cho đời sống là nặng nề sớm thế !

Hy vọng sau khi nhìn ngắm gương thánh hiền, bạn đừng để tắt hẳn trong bạn lòng hăng hái tiến đức sẵn có !

SUY NIỆM

Không gì thúc đẩy ta sống thánh bằng gương những người đã sống tốt.

Thực sự gương các Thánh làm cho ta thấy rõ nhân đức là đáng yêu, dễ dàng thực hiện cho mọi người và cho chính ta.

Để đáng được Thiên đàng, các Ngài đã phải làm, phải chịu, phải bỏ rất nhiều.

Còn ta, để được thế, ta đã làm được những gì ? Sao lại không làm điều các Thánh đã làm, để cũng được điều các Thánh đã được ?

Ngày công phán, Chúa sẽ cho ta thấy, một mặt, đức tin, lòng đạo của ta, một mặt gương những người đã sống trong một chức vụ như ta và sẽ đem các chứng tá bảo ta : đấy những việc ngươi đã làm, nào đáng gì ?

Lạy Chúa, xin đừng xét con cách ấy. Vì sánh với đời sống các Thánh, đời sống của con không đủ để cứu rỗi con. Xin Chúa ban cho con ơn biết tận tụy với nghĩa vụ, thấu hiểu tinh thần trách nhiệm, để ngày kia, đứng trước nhan Chúa, mang theo sự thánh thiện Chúa, con đáng được Chúa khoan hồng dung thứ.

 

XEM PHẦN KẾ TIẾP.......

Trang web được thăm 

lần từ ngày 8.1.2015

bottom of page